Không biết cách cư xử như thế nào cho phải với tôi, rõ ràng là Edward không hề biết tí gì về con gái.
Tôi lén nhìn Edward thêm lần nữa và cảm thấy ân hận. Hắn ta đang nhìn tôi, đôi mắt đen chứa đầy vẻ sợ hãi. Tôi cảm thấy nao lòng, bắt đầu thu người lại trên ghế, bất chợt câu nói “nếu nhìn, sẽ giết” vang lên trong đầu tôi.
Ngay lúc ấy, tiếng chuông hết giờ vang lên thật lớn, khiến tôi muốn nhảy dựng lên, còn Edward Cullen thì vội vàng nhao ra khỏi ghế. Khi đứng dậy, trông Edward cao hơn tôi tưởng, hắn ta quay lưng về phía tôi rồi lao nhanh ra khỏi cửa, trước tất cả những người khác cũng vừa mới bước ra khỏi chỗ ngồi.
Tôi ngồi như trời trồng trên ghế, ngây người nhìn Edward. Hắn ta thật xấu, thật không công bằng. Tôi bắt đầu thu dọn tất cả các dụng cụ làm thí nghiệm một cách chậm rãi, cố gắng kìm nén cơn tức giận đang dâng lên, chỉ chực trào ra thành nước mắt. Chuyện gì cũng vậy, tâm trạng của tôi luôn luôn được nối với tuyến lệ thì phải. Mỗi khi tức giận là tôi lại khóc, thật xấu hổ.
- Cậu là Isabella Swan phải không? - Có một giọng nam sinh cất tiếng hỏi.
Tôi ngước mặt lên và nhận ra một chàng trai có gương mặt trẻ con, rất đáng yêu với mái tóc vàng nhạt được vuốt keo một cách cẩn thận, tạo thành hình những gai nhọn, đang nhìn tôi, mỉm cười thân thiện. Rõ ràng là anh ta không hề phát hiện ở nơi tôi có mùi hương gì lạ.
- Bella - Tôi mỉm cười sửa lại.
- Mình là Mike.
- Chào Mike.
- Cậu có cần mình giúp đến lớp học giờ tiếp theo không?
- Bây giờ mình còn phải đến phòng tập thể dục. Mình nghĩ là tự mình có thể tìm được.
- Mình cũng phải đến đấy đấy - Hình như anh chàng có vẻ run lên vì phấn chấn, dù rằng sự trùng hợp này chẳng có gì là đặc biệt trong một ngôi trường bé tí tẹo như thế này.
Chúng tôi cùng nhau đến lớp mới; Mike nói rất nhiều - mà hầu như chỉ có anh ta là độc thoại mà thôi, như vậy càng dễ cho tôi. Mike đã từng sống ở California đến năm lên mười tuổi, vì thế, anh ta hiểu như thế nào là một người đã sống dưới ánh nắng mặt trời. Hóa ra Mike cũng học chung với tôi ở lớp quốc văn. Hôm nay, anh ta chính là người tốt nhất mà tôi gặp.
- Bộ cậu dùng bút chì hay cái gì đâm Edward Cullen hả? Mình chưa bao giờ thấy hắn ta cư xử như vậy.
Tôi rùng mình. Thì ra không chỉ có tôi mới chú ý thấy điều đó. Vậy ra đó không phải là lối cư xử thông thường của Edward Cullen. Tôi quyết định hỏi thẳng.
- Có phải là người ngồi cạnh mình trong lớp sinh học không? - Tôi thật thà hỏi.
- Ừ - Mike trả lời - Nhìn hắn ta cứ như đang bị đau hay là đang có gì không ổn ấy.
- Mình không biết - Tôi trả lời - Mình chưa khi nào nói chuyện với hắn ta.
- Hắn ta cổ quái lắm - Mike cứ nấn ná nói chuyện với tôi chứ không bước đến phòng thay quần áo - Nếu mình có được may mắn ngồi cạnh cậu, nhất định mình đã trò chuyện với cậu rồi.
Tôi mỉm cười với Mike trước khi bước đến phía phòng thay quần áo dành cho nữ. Anh chàng thật thân thiện và rõ ràng là đang để ý đến tôi. Tuy nhiên, điều đó chẳng làm cho tôi quên được chuyện bực bội vừa rồi.
Thầy giáo dạy môn thể dục của tôi, thầy Coach Clapp, tìm cho tôi một bộ đồng phục nhưng không bắt tôi phải chơi hôm nay. Ở trường cũ của tôi, người ta chỉ bắt học thể dục có hai năm. Thế mà ở đây, thể dục là môn bắt buộc phải học những bốn năm. Forks đúng là địa ngục trần gian của tôi.
Tôi dõi mắt nhìn theo bốn trận đấu bóng chuyền diễn ra cùng một lúc. Chợt nhớ lại những lần bị thương khi cứu bóng và đánh bóng - trong lúc chơi bóng chuyền - mà tôi muốn phát bệnh.
Tiếng chuông cuối cùng rồi cũng vang lên. Tôi chậm rãi lê bước về phía văn phòng để giải quyết cho nốt mấy cái vụ giấy tờ. Mưa đã tạnh nhưng gió vẫn còn mạnh và lạnh hơn trước. Tôi co người lại, tự vòng tay ôm lấy mình.
Vừa dợm bước vào căn phòng ấm áp, tôi đã phải quay ngay người lại, bước ngược ra ngoài.
Edward đang đứng ở bàn làm việc ngay trước mặt tôi. Một lần nữa, tôi nhận ra hắn ta qua mái tóc màu đồng rối bù. Hình như Edward không nghe thấy tiếng bước chân của tôi. Tôi đứng áp lưng vào tường, chờ đợi đến lượt mình.
Edward đang trao đổi gì đó với với nhân viên văn phòng bằng một giọng nói nhỏ nhẹ, truyền cảm. Và tôi nhanh chóng nắm bắt được nguyên nhân của cuộc trao đổi này. Hắn ta đang xin phép đổi giờ học thứ sáu – giờ sinh học - vào một giờ khác, giờ nào cũng được.
Tôi không thể tin được rằng nguyên nhân là do mình. Phải là do một điều gì đó khác chứ, một chuyện gì đó đã từng xảy ra trước khi tôi bước chân vào phòng sinh học mới phải. Chỉ cần nhìn vẻ mặt của Edward thôi, cũng đủ hiểu chuyện này rất trầm trọng. Nhưng không thể nào mà cái anh chàng lạ lẫm này lại vô duyên vô cớ ghét tôi đến như thế được.
Cánh cửa ra vào lại mở ra lần nữa, cơn gió lạnh buốt xương mau chóng lùa vào phòng, giấy tờ trên bàn làm việc bị xáo tung, loạt xoạt, mái tóc của tôi cũng bị thổi tung lên, quấn hết cả vào mặt. Cô gái mới vừa bước vào, tiến đến bên bàn làm việc, chỉ thực hiện mỗi động tác là bỏ một tờ giấy vào sọt lưới rồi đi ra. Tấm lưng của Edward Cullen bỗng gồng lên, hắn ta chậm rãi xoay người lại và nhận ra tôi - gương mặt Edward điển trai một cách “đáng ghét” - với đôi mắt sắc sảo chứa đầy nỗi bực bội. Nỗi sợ hãi trong tôi lại dâng lên, tràn cả ra lỗ chân lông trên tay. Cái nhìn chỉ diễn ra đúng một giây, nhưng nó lại khiến cho tôi đông cứng hơn cả cơn gió lạnh ban nãy. Edward quay lại phía cô nhân viên văn phòng.
- Thôi cô ạ - Edward nói vội, giọng êm mượt như nhung - Em thấy điều này cũng khó mà thực hiện được. Cảm ơn cô - Nói rồi, Edward quay gót, chẳng hề nhìn tôi thêm một lần. Hắn ta biến mất sau cánh cửa ra vào.
Một cách từ tốn, tôi đi lại phía bàn làm việc, mặt trở nên trắng bạch, không còn đỏ lựng như hồi nào nữa, tôi đưa cho cô nhân viên văn phòng tờ giấy có các chữ ký của giáo viên.
- Ngày đi học đầu tiên của em thế nào, cô bé? - Giọng nói của cô nhân viên văn phòng nghe thật hiền như giọng của một người mẹ.
- Dạ tốt ạ - Giọng tôi ỉu xìu, tôi đã nói dối. Và có vẻ như cô nhân viên văn phòng cũng không tin cho lắm.
Khi bước đến bên chiếc xe tải, tôi mới nhận ra rằng đây là chiếc xe cuối cùng còn đậu trong bãi. Cảnh vật xung quanh hiện ra trước mắt tôi chẳng khác gì một nơi trú ẩn, và cái vật dụng thân thiết nhất của tôi đang núp mình trong cái hố xanh lục. Tôi ngồi thừ người ra trong xe tải mất một lúc, mắt hướng ra ngoài ô cửa kính chắn gió, thẫn thờ. Nhưng cũng chỉ được một lúc thôi, vì ngay sau đó, tôi mau chóng cảm nhận được cái lạnh đang từ từ kéo đến, đã đến lúc phải bật hệ thống sưởi rồi; tôi đưa tay vặn chìa khóa, động cơ xe nổ giòn. Tôi lái xe về thẳng nhà của bố Charlie, suốt dọc đường, tôi cứ cố ngăn những giọt nước mắt chỉ chực chờ tuôn rơi.
Mẹ lái xe chở tôi ra phi trường, các ô cửa xe của chúng tôi đều được hạ kính xuống hết. Hiện giờ, ở Phoenix(1) đang là 240C, bầu trời xanh ngắt không có lấy một gợn mây. Tôi đang mặc trên người chiếc áo sơmi yêu thích - không tay và có đăngten; tôi mặc nó để chào tạm biệt nơi này. Vật “oách” nhất của tôi hiện giờ là chiếc áo paca, một loại áo da có mũ trùm đầu của người Etskimô.
Ở bán đảo Olympic – thuộc miền tây bắc tiểu bang Washington – có một thị trấn nhỏ tên là Forks, dường như lúc nào cũng nằm trong sự bao phủ của mây. Mưa ở thị trấn này lúc nào cũng nhiều hơn ở bất cứ vùng nào khác thuộc nước Mỹ. Từ cái thị trấn lạ lùng với những đám mây ảm đạm có mặt ở khắp nơi ấy, mẹ đã ra đi mang theo tôi lúc đó mới có vài tháng tuổi. Cũng chính cái thị trấn ấy, cứ mỗi mùa hè là tôi bị buộc phải về thăm và ở lại cả tháng trời; việc ấy cứ tiếp diễn cho mãi đến năm tôi mười bốn tuổi. Đó là năm cuối cùng tôi còn đặt chân đến Forks. Trong ba mùa hè vừa qua, hè nào, tôi và bố Charlie cũng đều đi nghỉ mát ở California hai tuần.
Chính là Forks đấy, mà giờ đây tôi phải tự đày đọa mình – một hành động mà tôi phải thực hiện trong sự chán nản. Tôi ghét Forks vô cùng.
Tôi yêu Phoenix. Tôi yêu mặt trời cùng cái nóng rát bỏng của nó. Tôi yêu cái thành phố sôi nổi đang ngày một mở rộng này.
– Bella – Mẹ nói với tôi lần cuối cùng sau một ngàn lần lặp đi lặp lại trước khi tôi lên máy bay – Chẳng có việc gì con phải làm như thế.
Mẹ trông giống tôi, ngoại trừ mái tóc cắt ngắn và các nếp nhăn hằn sâu mỗi khi cười. Tôi nhận ra nỗi đau quyện trong sự hốt hoảng khi nhìn sâu vào đôi mắt to, ngây thơ như trẻ con của mẹ. Làm sao tôi có thể để lại người mẹ có tính tình nông nổi, thất thường - nhưng tôi vô cùng thương yêu - mà ra đi cho được bây giờ? Dĩ nhiên là mẹ đã có dượng Phil chăm sóc, các loại hóa đơn đều được thanh toán đầy đủ, tủ lạnh luôn luôn đầy ắp thực phẩm, xe hơi của mẹ lúc nào cũng được đổ đầy xăng, và có một người thường xuyên gọi điện thoại thăm hỏi mỗi khi mẹ cảm thấy hụt hẫng, nhưng sao...
- Con muốn đi - Tôi nói dối. Tôi luôn luôn là kẻ nói dối rất dở, nhưng mấy lúc gần đây, câu nói dối này được tôi thốt ra thường xuyên đến độ mẹ đã gần như tin chắc chắn rằng nó là thật.
- Gửi lời chào của mẹ đến Charlie nhé.
- Vâng.
- Mẹ sẽ sớm gặp lại con thôi - Mẹ khăng khăng như vậy - Con có thể trở về nhà bất cứ khi nào con muốn. Mẹ cũng sẽ quay về nhà bất cứ khi nào con cần mẹ.
Đằng sau lời hứa ấy là cả một sự hi sinh, tôi có thể dễ dàng nhận ra điều ấy qua ánh mắt của mẹ.
- Đừng lo cho con - Tôi đáp lời mẹ một cách chắc nịch - Mọi chuyện rồi sẽ tốt đẹp. Con yêu mẹ lắm, mẹ ạ.
Mẹ ôm ghì lấy tôi trong vòng tay cả phút đồng hồ, rồi sau đó, tôi bước lên máy bay, còn mẹ thì ra về.